Lúc này, Vưu Hán đang vung cánh tay to lớn của mình, thô bạo tấn công.
Diêm Tu khống chế tia sáng trắng, nhưng căn bản không thể trói chặt được Vưu Hán, vì thế chỉ có thể hóa chúng thành một tấm khiên chắn trước người, giống như một tấm bia ngắm chịu đựng trận đấm điên cuồng của Vưu Hán.
Lâm Lộ giống như một con bọ chó to lớn, đôi chân mạnh mẽ giúp cô có năng lực di chuyển mạnh mẽ làm Vưu Hán không thể túm được cô.
Nhưng đồng thời năng lực công kích của cô cũng không đủ lực, đôi chân có thể đá thủng tấm thép cũng không thể đá động được cơ thể vững như bàn thạch của Vưu Hán.
Hai người hợp lực, đến giờ vẫn không thể khống chế được Vưu Hán.
Đương nhiên chủ yếu là trong quá trình có quá nhiều quái vật nhỏ quấy rối, với lại bọn họ cũng cố gắng không tấn công vào các vị trí trí mạng.
Bằng không cho dù Vưu Hán hiện giờ rất mạnh nhưng lại không có chỉ số thông minh đã sớm bị giải quyết rồi.
Đột nhiên Ôn Văn xuất hiện ở phía sau Vưu Hán, Vưu Hán theo bản năng vung một quyền ra sau, quyền này đủ đấm gãy một cây đại thụ.
Nhưng Ôn Văn xòe năm ngón tay thành dáng ưng trảo, trực tiếp giữ chặt cổ tay Vưu Hán, để cô ta không thể giãy giụa.
Vưu Hán xoay người lại, căm giận gầm rú một tiếng, nắm tay còn lại giống như máy đóng cọc tấn công Ôn Văn, nhưng cái tay còn lại cũng bị Ôn Văn khóa chặt.
Hai tay Ôn Văn dùng sức làm Vưu Hán không thể động đậy, dễ dàng áp chế.
Nếu Vưu Hán ở như dưới người Ôn Văn không phải là một cơ thể cơ bắp cuồn cuộn mà là thiếu nữ mềm mại thì nếu để người qua đường nhìn dáng vẻ Ôn Văn lúc này, bọn họ có lẽ sẽ báo cảnh sát.
Đột nhiên Lâm Lộ tung một cước đá bay con quái vật tập kích sau lưng Ôn Văn, đồng thời nói với anh: "Đừng tổn thương tính mạng cô ấy, bọn họ vẫn còn cứu được."
Ôn Văn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, người siêu năng như Vưu Hán, tuy bị khống chế nhưng chỉ cần thời gian không lâu thì sẽ không tới mức không thể cứu vãn.
Ngay cả Grandi cũng có thể chống lại lâu như vậy, không lý nào nhóm Vưu Hán chỉ bị khống chế một khoảng thời gian ngắn đã triệt để hủ hóa.
Bình thường trong tình huống này, hiệp hội sẽ ưu tiên bắt sống, nhưng nếu sự tình quá nghiêm trọng thì cũng có thể đánh chết, bảo đảm an toàn của chính mình là vấn đề ưu tiên hàng đầu.
Diêm Tu và Lâm Lộ đều đủ sức chống cự nên mới không tổn hại Vưu Hán.
Ôn Văn giữ chặt hai tay Vưu Hán, ánh mắt lóe lên một tia sáng quỷ dị, công kích tinh thần giống như một lưỡi kiếm sắc bén đâm vào não Vưu Hán.
Lực phòng ngự tinh thần của Vưu Hán vốn không mạnh, sau khi bị hủ hóa ăn mòn thì lại càng yếu hơn, trực tiếp sững sờ, không còn giãy giụa nữa.
Công kích tinh thần khi đối phó với kẻ địch yếu hơn mình đúng là thần kỹ.
Không đợi Vưu Hán lấy lại tinh thần, Ôn Văn buông tay, đánh một chỏ vào cằm Vưu Hán, lực mạnh tới mức làm cắm Vưu Hán bị lệch vị, nhưng cô vẫn không bất tỉnh.
Vưu Hán cắn răng một cái, bắp thịt giật giật vài cái, cằm đã vào lại khớp.
"Vẫn còn có thể khống chế cơ thể của mình, có chút biến thái nha, năng lực này nếu có thể dùng vào nơi khác thì ông chồng tương lai của cô nàng chỉ sợ sẽ bị kẹp đứt mất thôi."
Ôn Văn than thở một tiếng, sau đó đưa tay nắm lấy đầu Vưu Hán, lên gối vào trán cô.
Lực cú này còn mạnh hơn lần trước làm Vưu Hán choáng váng, lui về sau vài bước, có chút đứng không vững.
Tiếp đó tay Ôn Văn biến thành dao, trở mình vài lần trên không, giống như cánh quạt xoay tròn.
Hai lưỡi dao tay liên tiếp chém sáu bảy lần trên vai Vưu Hán, cho dù cơ thể cô rắn chắc mạnh mẽ cỡ nào, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi mà ngất đi.
Lúc này phần cổ của Vưu Hán đã sưng đỏ, xương bả vai thậm chí đã bị đánh nát.
Không thể trách Ôn Văn mạnh tay, trong tình huống như vậy thì đây đã là biện pháp xử lý tốt nhất.
Thực tế nếu không phải bị hủ hóa lây nhiễm dẫn tới ý chí không còn cứng cỏi, muốn đánh ngất Vưu Hán là chuyện không thể nào.
Sau khi đánh ngất Ôn Văn, Ôn Văn giả vờ ngồi bẹp xuống đất thở dốc vài cái, tỏ vẻ khi nãy mình đã phải dốc hết sức mới được.
"Ông ghê đấy, trước đây vẫn luôn dấu nghề đúng không?"
Lâm Lộ kinh ngạc nhìn Ôn Văn, thật sự bị thực lực của người này chấn động.
Diêm Tu không nói lời nào, làm ra vẻ lãnh khốc, thế nhưng một loạt dấu chấm thang trên mặt nạ đã bán đứng cậu ta.
Vương Cầm đang đứng trên cao xử lý quái vật khẽ gật đầu, với biểu hiện của Ôn Văn khi nãy, bà có thể xác định Ôn Văn là hạt giống tốt.
Chỉ cần thăng lên cảnh giới Đồng Hóa, muốn làm siêu thợ săn là không có vấn đề gì cả.
Bà làm siêu thợ săn mấy chục năm, đối với công việc này cũng có tình cảm rất sâu, mặc dù đã nghỉ hưu nhưng vẫn muốn bổ sung thêm máu cho hiệp hội.
Tiếp đó, Vương Cầm kéo dây cung, mười mũi tên lần lượt xuất hiện rồi nhanh chóng bắn ra.
Ở hướng đó, vài con quái vật nhỏ không kịp né tránh chỉ có thể xếp hàng bị mũi tên bắn chết.
Tên của bà khắc chế năng lượng hủ hóa rất mạnh, đám quái vật nhỏ bình thường chỉ cần trúng một mũi tên sẽ tan rã.
Đơn giản nghỉ ngơi một chút, Ôn Văn đổi một mục tiêu mới, xông tới chỗ nữ thợ săn đang không ngừng chơi trò bắn lén.
Súng của cô ta khá khó chịu, làm nhóm thợ săn bó tay bó chân, vì thế Ôn Văn muốn giải quyết cô ta trước, tháo gỡ cục diện.
Được rồi, chỉ là trong số kẻ địch thì chị gái này xinh đẹp nhất mà thôi, trên người mặc váy dài màu đen, gương mặt trang điểm tinh xảo, tư thái yểu điệu, mặc dù trên mặt có đầy lằn vân màu xanh lá thì vẫn có vài phần xinh đẹp, vì thế Ôn Văn mới chọn cô ta để ra tay.
Cứ đối diện với đám quái vật dị dạng này miết, Ôn Văn thật sự sợ gu thẩm mỹ của mình xảy ra biến đổi.
Trước đó nhìn thấy tám cái chân của Liêu Gia Hân mà lại có suy nghĩ nó đẹp chính là dấu hiệu.
Ánh mắt trống rỗng của nữ thợ săn tập trung vào Ôn Văn, viên đạn mang theo năng lượng quái dị từ nòng súng bắn ra.
Tròng mắt Ôn Văn híp mắt gục xuống tại chỗ, các bộ phận cơ thể bắt đầu phát động, dùng phương thức quỷ dị phóng tới chỗ người phụ nữ kia.
Súng của cô ta không hề thua kém Quần Lang hay Chước Hổ, bị trực tiếp bắn trúng sẽ rất phiền phức, phải dùng cách này tiến tới mới có thể né tránh được đường đạn tốt nhất.
Sau lần đánh bại con rối đập vỡ đầu gối, Ôn Văn đã mở ra được một tư thế mới, hiện giờ anh chỉ cần dựa vào ngón tay và ngón chân là có thể di chuyển với tốc độ cao.
Động tác thoạt nhìn hơi lạ một chút nhưng thật sự dùng rất tốt.
Đối mặt với phương thức di chuyển của Ôn Văn, nữ thợ săn cũng không thay đổi phương thức chiến đấu, mà cô ta cũng không có cách nào thay đổi.
Hiện giờ cô ta đang sử dụng cách thức chiến đấu mình thường dùng, nó có thể đối phó với phần lớn kẻ địch, nhưng nó không bao gồm 'loại kỳ dị' như Ôn Văn.
Mà trong trạng thái bị lây nhiễm, cô ta không có cách nào thay đổi phương thức chiến đấu của mình.
Ôn Văn dễ dàng tiếp cận nữ thợ săn, tầm mắt quét trên người cô ta.
Cần phải đánh cô ta ngất xỉu, dù sao thì cũng là vì muốn cứu người, cho dù đánh thế nào cũng không bị nói là đùa giỡn lưu manh.
"Ha ha, xạ thủ bị tiếp cận thì chính là con dê bị làm thịt, mình..."
Ầm!
Nữ thợ săn bước tới trước một bước, một cú đá vào vai Ôn Văn, giống như đá banh mà giơ chân lên thật cao, trực tiếp đá Ôn Văn văng ra xa, tông vào một căn biệt thự ở bên kia.
Vũ khí chủ yếu của cô ta là súng, nhưng ngoại trừ súng thì khả năng cận chiến của cô ta cũng không yếu chút nào.
Lúc bay trên không trung, Ôn Văn ảo não mắng một tiếng: "Chết tiệt, quần an toàn là phát minh thất bại nhất của nhân loại!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo